Chuyển đến nội dung chính

Đừng nghĩ mình quan trọng

Bất kì người trẻ nào cũng đôi ba lần trải qua cảm giác "mình rất quan trọng" 


Quan trọng trong nhóm 1 nhóm bạn chơi với nhau 

Quan trọng trong lớp học/nhóm nhỏ

Quan trọng trong 1 mối quan hệ 

Sau này là quan trọng trong gia đình, công việc 

Chuyện là, ngày con bạn bất đồng với Sếp, hùng hổ đệ đơn nghỉ việc, kéo theo toàn bộ nhân viên đi cùng. Ngay sau khi bước ra khỏi công ty, nó đăng 1 dòng stt trên Facebook: "Đừng thách thức giới hạn của tôi, bởi vì bạn không biết bạn sẽ mất đi những gì đâu" 


Bạn lúc đó chắc sẽ nghĩ "Để rồi xem vắng mình hệ thống sẽ vận hành như nào, để rồi xem vị trí của mình ở đấy quan trọng ra sao". Nhưng trên thực tế, khi bạn đi 1 ngày có thể có người sẽ còn nhớ về bạn, 1 tuần có ai đó sẽ còn nhắc tên bạn ... nhưng 1 tháng sẽ chẳng còn ai nhớ đến bạn là ai, bạn từng đảm nhận vị trí gì. Bởi thích nghi vốn là bản năng của con người, khi dồn vào thế khó bản năng đó sẽ trỗi lên gấp bội, vị trí càng quan trọng, tốc độ thay thế và dần đưa mọi thứ về quỹ đạo (khi không có bạn) càng nhanh. 


Trong khi mọi thứ đã dần ổn định, thì ở đâu đó có người đang chật vật với 1 công việc mới or những ngày tháng vô định, boăn khoăn lựa chọn giữa cái này cái kia. Nếu tâm thế "muốn khẳng định mình" càng lớn, thì lại còn dễ dẫn đến những quyết định vội vàng. 


Mặt khác, ta thường chỉ nhìn vào những cái mà ta đã bỏ ra, ta đã vất vả gầy dựng, tức là cái ta "cho đi", mà không màng tới cái ta đã "nhận được". Trên thực tế khi bạn tạo ra giá trị, phần giá trị đó đã được ghi nhận bằng cách này hay cách khác hoặc lương, nếu giá trị càng lớn thì lương càng cao và ngược lại. 


Khi bạn rời đi mà có chủ đích làm ảnh hưởng tới tổ chức đồng nghĩa tổ chức chỉ mất đi 1nv xuất sắc, còn bạn mất đi cả công việc và sự tin tưởng mà những người đồng nghiệp dành cho mình. 



Tương tự trong chuyện tình cảm. Cảm xúc là thứ khó có thể kiểm soát nhất. Thời điểm bạn yêu 1 người bạn sẽ dành cho họ 1 vị trí đặc biệt & quan trọng hơn những người còn lại. 


Nhưng 1 số lại cho rằng, bởi vì mình quan trọng nên có quyền đòi hỏi cái này cái kia. Lầm tưởng việc người ta đối xử tốt với mình bởi vì mình xứng đáng, mình quan trọng. 


Cho nên mới gặp trường hợp chia tay nhau bởi vì thấy mình "không còn quan trọng" đối với người kia nữa. 


Nợ cảm xúc là một cái nợ khó trả hơn nhiều, ta không thể nào bù đắp hết cho những tổn thương, đau khổ mà ta gây ra cho một người nào đó. Ta càng không thể nào yêu cầu đối phương phải yêu ta như cách ta yêu họ. 


Có câu "Cho đi là nhận lại" tức là bao giờ cũng phải cho đi trước rồi mới mong nhận lại. 


Kết quả của việc ngày hôm nay bạn nhận được cái này, là trong quá khứ bạn đã cho đi với từng ấy cái khác. 


Đôi khi, cho và nhận không đến cùng lúc. Không phải lúc nào mình cho đi cái này là nay mai bạn nhận về cái tương tự. Hoặc có thể bạn đã "nhận" rồi, nhưng tâm thế lúc đó lại bực dọc, không để ý đến vạn vật xung quanh, thành thử ra lại không tiếp nhận. 


Nhưng bạn yên tâm, cuộc sống vốn dĩ rất công bằng. Nếu ngày hôm nay bạn chưa "nhận", tức là nó vẫn còn đó, cuối cùng cũng sẽ về lại với bạn khi hội tụ đủ mà thôi. 


Không ai là quá quan trọng với ai, 

Quan trọng cũng không đồng nghĩa với quyền được đòi hỏi đối xử theo 1 cách khác


Bạn có thể quan trọng với 1 người 

Nhưng lại là vô hình với kẻ khác 

Chi bằng, cứ bình tâm cố gắng & nỗ lực. Là ta đã chiến thắng cái tôi của chính mình, tìm về bình an cho tâm hồn phía trong. 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người bạn âm thầm 12 năm!

Hê sờ lô, hê sờ ly  Lại là Subi đây,  Anh bạn - có khoẻ không?  Lâu lắm rồi chúng ta mới lại gặp nhau nhỉ! Năm rưỡi rồi chứ ít ỏi gì đâu cơ chứ! Cũng may là tớ còn nhớ pass để vào nhà nha.  Còn nhớ 12 năm trước, lần đầu tiên tớ mở blog và đặt tên cho căn nhà của mình là phuongsubi.blogspot.com, cho tới bây giờ anh bạn cũng "có tuổi" rồi đó. Tớ không giỏi chia sẻ những câu chuyện của mình, càng không giỏi để thể hiện cảm xúc ... và cậu là người đã lắng nghe tớ suốt 12 năm qua, chứng kiến hành trình tớ trưởng thành như thế nào. Có lẽ phải cảm ơn cậu nhiều lắm!

Book review: "Hiểu về trái tim"

Một cuốn sách muốn được giới thiệu tới mọi người nhất! Tôi phải cảm ơn một người bạn, năm 2015 cậu ấy đã tặng tôi cuốn sách này. Mặc dù, không thể nhớ nổi cậu ấy là ai nữa, nhưng cảm thấy rất trân trọng vì nhờ cậu ấy mà tôi biết đến cuốn sách này. "Hiểu về trái tim" - Nghệ thuật sống hạnh phúc của Tác giả Thích Minh Niệm (năm 1992 tác giả xuất gia tại Phật học viện Huệ Nghiêm, cho đến nay vẫn tiếp tục hướng dẫn thiền và tâm lý trị liệu) thực sự là một cuốn sách vô cùng ý nghĩa. Có thể bạn chưa biết "Toàn bộ lợi nhuận thu được từ việc phát hành cuốn sách này sẽ gây quỹ Hiểu Về Trái Tim để giúp đỡ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, bất hạnh tại Việt Nam. Link Quỹ Hiểu về trái tim: http://hieuvetraitim.org/vn/gioi-thieu/gioi-thieu/ Trích đoạn lời tựa của tác giả: "Cách đây mười tám năm, tôi đã quyết lòng ra đi tìm hạnh phúc chân thật. Dù thời điểm ấy, ý niệm về hạnh phúc chân thật trong tôi còn rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn tin rằng nó có thật và luôn hiện hữu trong

Làm thế nào để "nhiệt huyết" trong công việc?

Mình có ở trong một cái hội Facebook, ở đó tìm thấy rất nhiều bài viết liên quan tới công việc, phần lớn là cảm thấy chưa phù hợp với công việc hiện tại, hoặc đang cảm thấy bế tắc, hay mất dần năng lượng với công việc mà mình đang làm  Đặc biệt là các bạn vừa ra trường thường chưa rõ định hướng nên trong quá trình làm dễ dẫn đến chán nản và xuất hiện suy nghĩ "hình như chẳng có công việc nào phù hợp với mình cả", dần dần cảm thấy tự ti về bản thân mình hơn.  Thực ra, ai cũng từng trải qua ít nhiều những quãng thời gian đó, để trưởng thành hơn, rồi dần dần vươn lên những vị trí cao hơn nữa trong sự nghiệp. Tính đến thời điểm hiện tại thì mình đã đi làm được 6 năm có lẻ rồi đó, nhưng so với mình của 6 năm về trước, dù không đo được nhưng mình thấy bản thân vẫn duy trì được nhiệt huyết trong những việc mình làm (như tính cách, hay là cách mình vẫn lập kế hoạch hàng ngày trên Trello từ 2015 tới giờ, chắc công việc nào cũng phải yêu lắm thì mới duy trì được điều đó ấy nhỉ)  Thì hô