Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2015

Cô gái - em đừng bướng bỉnh nữa !

Này cô gái, em đừng bướng bỉnh nữa ... Em biết bướng bỉnh là gì không? - Là chỉ sự ngoan cố, không chịu nghe lời người khác dù biết mình sai.  Ừ thì, cứng đầu một tý cũng hay đấy, nhưng đừng thể hiện quá nhiều. Bởi sinh ra là phận đàn bà không nên đòi hỏi kiên cường giống đàn ông, dù là trong suy nghĩ. Người ta thương đàn bà vì cái sự sâu sắc, nhạy cảm mà đám đàn ông thiếu. 

"Say" cô đơn

Vẫn biết là đã quen cảm giác một mình với cả thế giới  - nhưng hôm nay có vẻ hơi khác lạ. Bất giác lại cần một lời động viên để thấy mình luôn mạnh mẽ. Thật ra thì đôi lúc bản thân cũng thấy sợ hãi, cũng e dè tiến về phía trước. Cũng lo sợ rồi hoài nghi đủ thứ, nên là cứ đứng nguyên tại chỗ thôi. Mà cứ dừng lại thì nghiệm ra đủ điều: "Cách con người đối xử với nhau, cách họ đố kị và lợi dụng nhau, cách họ trà đạp, cách họ làm tổn thương nhau..." hơi phũ một tý nhưng tất cả lại là sự thật.

Nghiêm túc YÊU

Người ta cứ lăn lộn khắp nơi, ngao du khắp chốn, đả đưa và mối tình, nhặt nhạnh những đau thương, chắp vá từng cảm xúc. Người ta stress vì công việc, người ta bức xúc bởi những điều xảy đến không được như ý muốn... Thấm mệt !!! Rồi cho mình cái quyền hờ hững với tình yêu, xem thường những người mà mình từng gặp gỡ. Người ta gán cho tình yêu là một thứ gì đó "nhạt toẹt" , chẳng đáng để họ bận tâm. Bên cạnh thú vui của những người bình thường khi buồn là đọc sách, xem film, dã ngoại ... người ta lại thích tà lưa với những ai mà họ thấy hứng thú hơn.

Rồi "tuổi trẻ" sẽ trôi về đâu ?

Chúng tôi chẳng có gì ngoài tuổi trẻ ... Sức trẻ thổi chúng tôi đi - tới những nơi mà chúng tôi muốn đến ... Tôi đang sống trong những tháng ngày đẹp nhất của tuổi trẻ. Cái tuổi thỏa sức vẫy vùng. thỏa sức mang theo bao sự lựa chọn để đến với cuộc hành trình chinh phục cuộc đời.

1 thỏi son - đưa em đi khắp nơi ...

[...tôi viết cho những người phụ nữ ...] Cuộc đời tôi chỉ làm những việc dối lòng ... Ví dụ như, tôi từng nhớ một thành phố đến mức xót xa, nhớ đến mức mỗi khi có cơ hội nhất định tôi sẽ đi đến tất cả mọi nơi ngoại trừ thành phố ấy, Ví dụ như, tôi từng yêu một người hơn chính bản thân mình, yêu đến mức khi chẳng thể đến được với nhau tôi gọi là hết yêu, 

Chẳg có nụ hôn nào là miễn phí đâu a ...

Em sẽ đọc anh nghe về một bức thư trước khi bắt đầu nói về "những nụ hôn" [ ... ] "Con gái thương quý, Hôm qua, con ngập ngừng hỏi ba: "Ở giai đoạn nào thì người ta có thể hôn?" Nếu trả lời ngay, ba có thể nói rằng "Đó là khi 2 người yêu nhau và muốn biểu lộ tình yêu của mình. Nhưng để đến giai đoạn ấy là cả một quá trình khi họ đã cảm nhau, hiểu nhau và chấp nhận tình yêu của nhau."

Phụ nữ hiện đại - ngại gì ép êi :)

Cái thời điểm mà giáp đông - con người ta lại khao khát một cái ôm hay những lời yêu thương gần gũi. Mà trước đây, đối với họ tình yêu là một thứ gì đó xa xỉ - "có cũng được - mà không có cũng được".  Cô đơn ư? Chẳng hề hấn gì - họ vẫn ĐẸP !

Bức thư tình thứ hai !

Anh !!! Hà Nội đang trở mùa đấy, em định nhấc máy lên và gọi "mang áo khoác chưa anh?" Nhưng nghĩ lại thôi, cái con người già đầu thế này rồi phải biết tự chăm sóc cho mình chứ ?  À,  Anh hay lên facebook,thấy mấy đứa con gái hay đăng stt không ? [...Trước khi anh đến, thế giới của em vốn rất nhiều người - sau khi anh đến nó chỉ còn duy nhất...]

Bức thư tình đầu tiên !!!

Anh thân yêu,  Em đang cảm nhận được cả những tiếng thở của mùa thu. Thời gian sao cứ trôi chậm lại để nỗi nhớ anh cứ mỗi lúc một thêm. Có ai đó đang mang cả thế giới đến bên em, phải chăng đó là thượng đế? người mà e cứ hay trách móc bỏ mặc em cô đơn giữa yêu thương của cuộc đời ? Em đã từng nghĩ: "Chẳng có nụ cười nào rồi sẽ làm em say đắm đâu" - Em vốn vẫn lạnh lùng và ương ngạnh như thế đấy. Nhưng phải nói rằng anh cười đẹp thật - nó khiến em ghen tỵ với những cô gái mà anh từng thương yêu, khiến em hơn một lần thầm ước có thể được chết trong nụ cười ấy. Rồi lại ích kỉ chỉ muốn chiếm giữ cho riêng mình...

Chở nỗi nhớ về đâu ?

Tôi nhớ anh vào một ngày mưa... Những cơn mưa bất chợt vào thu và đi cũng rất vội. Tôi thấy mình nhớ anh ... Nhớ là thứ cảm giác rất tệ - nó khiến con người ta mềm nhũn ra vì nhung nhớ một cái ôm hay những lời yêu thương gần gũi. Càng tệ hơn khi chẳng thể chạy đến bên người con trai đó và nói "Em đến vì nhớ anh".

Khoảng lặng

Đôi khi trong cuộc sống chúng ta cũng cần phải dừng lại ! Để nhìn lại con đường ta đang đi - liệu nó có đưa ta tới nơi mà ta muốn đến ?  Để chiêm nghiệm lại những gì đã qua - xem ta đang phấn đấu vì điều gì ? Để lục lại những kí ức đẹp đẽ - thứ sẽ khiến ta tự hào khi nghĩ về ? Để làm gì?

START ...

Trước đây, những gì đã cũ tôi thường không nỡ xóa đi ... Đôi khi không phải không muốn xóa mà là nhác xóa, nhác lưu số điện thoại ... *Sự thật đấy* Tôi vừa del hết mess, nhật kí gọi, một vài ứng dụng trên smart, block một số người, thêm vài số điện thoại vào danh sách chặn, thanh lọc danh sách bạn bè, ẩn all album, ngừng nói chuyện với những người không liên quan - và lặng lẽ bước ra cuộc đời của một số người.

Khi ta bắt đầu lại

BẮT ĐẦU LẠI - không có nghĩa là bỏ quên ngày hôm qua, hoặc lãng quên những lỗi lầm và thiếu sót của mình, cũng không tìm quên một biến cố đau thương trong đời, nhưng là cố gắng làm tốt hơn những gì mình đã làm, sống tốt hơn những gì mình đã sống. BẮT ĐẦU LẠI có khi đòi ta phải đổi phương hướng hay phương cách, nhưng thường là dừng lại ngẫm nghĩ, rồi tiếp bước trên cùng một con đường, nhưng với những chân mạnh mẽ và vững tin hơn.

Âm thầm bên anhhh

Vuốt mái tóc đang xõa xuống ... Soi mình trong gương ... Nở một nụ cười ... Dường như cô gái nào cũng trở nên đẹp lạ thường khi họ cười.  E sẽ chẳng kể cho anh nghe về những câu chuyện của mình, về những chàng trai đang theo đuổi. Em thích cảm giác "âm thầm bên anh" Thế thôi !