Chuyển đến nội dung chính

Sau hôm nay, đừng khóc vì anh ta nữa!

Tôi buột miệng hỏi nó: "Theo mày, trên đời thứ gì không đáng tin nhất?"
Nó trả lời vỏn vẹn: "Đàn ông"


Rồi nó không nói thêm câu nào nữa.
Tôi hiểu tại sao nó lại trả lời như thế!



Nó là một đứa không quá xinh nhưng đàn ông gặp nó đều nói nó có sức hút, vẻ ngoài tràn đầy sự tự tin.

Một ngày nó tìm đến tôi khóc lên khóc xuống, trông rất bê thảm.

Tôi hỏi: "Có chuyện gì?"
Nó nói trong tiếng nấc: "Tao lại thất tình!"

Rồi nó gục đầu vào vai tôi khóc nức nở. Tối đó, nó ngủ lại nhà tôi, đêm đến không biết mơ cái gì mà miệng cứ lắp ba lắp bắp gọi tên một người, rồi chắc mệt quá nên nó ngủ thiếp đi.

Tôi không biết người đó là ai, lâu rồi nó không kể cho tôi nghe về những chuyện tình của nó. Tôi chơi với nó hơn 10 năm trời, nó yêu cũng nhiều, thất tình cũng nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nó như thế.


Ngày trước, mỗi lần thất tình nó đều rủ tôi đi mua sắm, nó bảo "Ôi xinh đẹp đã, không yêu thằng này thì còn thằng khác". Tôi biết trong lòng nó buồn, nhưng chỉ sau 1 đến 2 tuần là nó đã cân bằng lại.

Lần này, nó rủ tôi đi "uống rượu" ...

Tôi không cản nó, có lẽ vài chén rượu nó sẽ thấy vui hơn. Nó uống một chén rượu, mắt dán vào mấy dòng tin nhắn, rồi nước mắt cứ thế lã chã rơi. Nó bắt đầu kể, lâu lắm rồi nó mới có cảm xúc với 1 người, lâu lắm rồi mới có 1 người khiến nó nhớ nhung trong thầm lặng, lâu lắm rồi nó mới sống dậy thứ cảm xúc mà nó nghĩ chỉ xuất hiện trên phim ảnh mà thôi ...

'Tao nghĩ, lúc đấy tao đã rất xinh". Có phải vì tao xinh mà hắn (nyc của nó) thích tao không?

Tôi đùa: "Mày thì lúc nào chả xinh, cứ xấu xấu như tao có phải đỡ khổ không" (cười)

Tôi đã từng ghen tị với nó, rằng một đứa học giỏi, tự tin, tốt bụng, vệ tinh vây xung quanh đếm không xuể ... sao lại lòi ra một đứa học hành bình thường, da ngăm đen, không biết cách trang điểm, thấy trai là chạy mất dép như tôi?

Nhưng trong giờ phút này, tôi bỗng chốc không thấy ghen tị với nó nữa, mà thấy thương nó nhiều hơn.

Anh chàng kia nói dối nó, nói dối về một tương lai thật đẹp của hai người. Song đùng một cái hắn mất tích bảo là bận công chuyện. Nó nghi ngờ, nên mượn nick facebook của 1 người bạn chung của hai người vào trang cá nhân anh kia xem, thì mới tá hóa "Ảnh cưới vừa được đăng cách đây 1 giờ". Hóa ra nó là người biết sau cùng, hóa ra mọi người sợ nó buồn nên không nói với nó 1 tiếng nào ...

Nó định đến làm loạn đám cưới của người kia, để quan viên họ hàng biết rõ bộ mặt thật của hắn. Nhưng nó không làm được, nó bảo "Tao nào có gan", gan tao bé, bằng cái mắt muỗi, ước gì tao mạnh mẽ hơn ...


Trước ngày cưới, nó lấy số lạ gọi điện vào số anh ta, chỉ để tìm câu trả lời cho chính mình: "Tại sao anh lại làm thế?", nó cứ nghĩ nó sẽ nhận được những lời an ủi đại loại như:

"Anh xin lỗi, là anh có lỗi với em!
Anh rất yêu em, nhưng tình thế khiến anh không thể làm khác!
Rất xấu hổ với em vì không thể giải thích với em được rõ ràng!
Mong em tha thứ và chúc phúc cho anh!"

Nhưng không, anh ta nói: "Em nhìn lại em đi, bố anh sắp về hưu rồi, anh cần lập gia đình, cần gây dựng sự nghiệp. Còn em thì sao chưa ra trường, biết bao giờ mới có công việc ổn định?"

Người mà từng nói yêu nó nhất trên đời, giờ này lại nhẫn tâm nói với nó những lời vô tình vô nghĩa đến vậy. Đúng là, cuộc đời mà, đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài đẹp trai, hiền hậu mà vội đánh giá đây là người tốt.

Có lẽ, một đứa chưa từng yêu ai như tôi sẽ không hiểu được thứ người ta vẫn hay gọi là "tình yêu", chứng kiến những chuyện xảy ra xung quanh mình bất giác thấy không còn niềm tin vào tình yêu nữa.

Rồi tôi ôm nó vào lòng, nói với nó:

"Đời còn dài, giai còn nhiều,
Sau hôm nay, đừng khóc vì anh ta nữa"

Nhận xét

  1. Đừng khóc vì anh ta, nhưng..đừng vì thế mà tất cả những ng còn lại trở nên vô hình, vô nghĩa..

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chúng ta chỉ khóc 1 lần để quên hết mọi thứ, và ngày mai sẽ lại cười vì vô vàn những điều tốt đẹp hơn

      Xóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người bạn âm thầm 12 năm!

Hê sờ lô, hê sờ ly  Lại là Subi đây,  Anh bạn - có khoẻ không?  Lâu lắm rồi chúng ta mới lại gặp nhau nhỉ! Năm rưỡi rồi chứ ít ỏi gì đâu cơ chứ! Cũng may là tớ còn nhớ pass để vào nhà nha.  Còn nhớ 12 năm trước, lần đầu tiên tớ mở blog và đặt tên cho căn nhà của mình là phuongsubi.blogspot.com, cho tới bây giờ anh bạn cũng "có tuổi" rồi đó. Tớ không giỏi chia sẻ những câu chuyện của mình, càng không giỏi để thể hiện cảm xúc ... và cậu là người đã lắng nghe tớ suốt 12 năm qua, chứng kiến hành trình tớ trưởng thành như thế nào. Có lẽ phải cảm ơn cậu nhiều lắm!

Book review: "Hiểu về trái tim"

Một cuốn sách muốn được giới thiệu tới mọi người nhất! Tôi phải cảm ơn một người bạn, năm 2015 cậu ấy đã tặng tôi cuốn sách này. Mặc dù, không thể nhớ nổi cậu ấy là ai nữa, nhưng cảm thấy rất trân trọng vì nhờ cậu ấy mà tôi biết đến cuốn sách này. "Hiểu về trái tim" - Nghệ thuật sống hạnh phúc của Tác giả Thích Minh Niệm (năm 1992 tác giả xuất gia tại Phật học viện Huệ Nghiêm, cho đến nay vẫn tiếp tục hướng dẫn thiền và tâm lý trị liệu) thực sự là một cuốn sách vô cùng ý nghĩa. Có thể bạn chưa biết "Toàn bộ lợi nhuận thu được từ việc phát hành cuốn sách này sẽ gây quỹ Hiểu Về Trái Tim để giúp đỡ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, bất hạnh tại Việt Nam. Link Quỹ Hiểu về trái tim: http://hieuvetraitim.org/vn/gioi-thieu/gioi-thieu/ Trích đoạn lời tựa của tác giả: "Cách đây mười tám năm, tôi đã quyết lòng ra đi tìm hạnh phúc chân thật. Dù thời điểm ấy, ý niệm về hạnh phúc chân thật trong tôi còn rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn tin rằng nó có thật và luôn hiện hữu trong

Làm thế nào để "nhiệt huyết" trong công việc?

Mình có ở trong một cái hội Facebook, ở đó tìm thấy rất nhiều bài viết liên quan tới công việc, phần lớn là cảm thấy chưa phù hợp với công việc hiện tại, hoặc đang cảm thấy bế tắc, hay mất dần năng lượng với công việc mà mình đang làm  Đặc biệt là các bạn vừa ra trường thường chưa rõ định hướng nên trong quá trình làm dễ dẫn đến chán nản và xuất hiện suy nghĩ "hình như chẳng có công việc nào phù hợp với mình cả", dần dần cảm thấy tự ti về bản thân mình hơn.  Thực ra, ai cũng từng trải qua ít nhiều những quãng thời gian đó, để trưởng thành hơn, rồi dần dần vươn lên những vị trí cao hơn nữa trong sự nghiệp. Tính đến thời điểm hiện tại thì mình đã đi làm được 6 năm có lẻ rồi đó, nhưng so với mình của 6 năm về trước, dù không đo được nhưng mình thấy bản thân vẫn duy trì được nhiệt huyết trong những việc mình làm (như tính cách, hay là cách mình vẫn lập kế hoạch hàng ngày trên Trello từ 2015 tới giờ, chắc công việc nào cũng phải yêu lắm thì mới duy trì được điều đó ấy nhỉ)  Thì hô