Chuyển đến nội dung chính

BẠN CÒN TUYỆT VỜI HƠN BẠN NGHĨ RẤT NHIỀU

Một sáng thứ 7, 7 giờ soạn sửa đầy đủ chuẩn bị cuộc hành trình  trải nghiệm. Có một đứa cầm điện thoại lên và gọi cho đồng bọn của nó ! Những tiếng tút dài, ngáp ngủ… nhưng mặc kệ nó chỉ muốn đem lại những giá trị nhất định cho những người mà nó yêu thương !!!







Tôi có 7 người đồng hành  : Oanh Sơn Toàn Tấn …. Cùng với Việt, Kiên, An và Hằng. tôi háo hức đến nỗi nói luyên thuyên từng hồi !

Và rồi 9 giờ buổi học bắt đầu, cả đội quây vòng xung quanh một chiếc máy tính. Thầy cho chúng tôi trả lời 6 câu hỏi :

Tôi là ai…. Tôi muốn…?
Tôi nghĩ về cha mẹ tôi ?
Thế hệ tôi..?
Cơ quan tôi ..?
Đất nước tôi …?
Thời đại này…?

Khi nói về gia đình, mọi cảm xúc dường như là trào dâng mãnh liệt hơn cả, 15ph để hoàn thành , nghe dễ mà sao khó vậy? rõ ràng tôi đang vẽ nên một bức tranh vè viễn cảnh cuộc đời mình. Tôi hiểu rằng cái gì cũng cần phải cụ thể  thì mới dễ dàng thực hiện. Nhất là mục tiêu kia, liệu rằng ta đã có một mốc thời gian ấn định cho ta hướng tới hay chưa ?

Ngày hôm nay, ta đến đây, ta học hỏi, ta thu kiến thức, ta hãy quên những kinh nghiệm thân phận công việc của mình đi. Ngoài kia, bao nhiêu vụ tai nạn – số người chết và bị thương ta không quan tâm, ngoài kia có bao nhiêu người đang du hí dạo chơi ngày thứ 7 ta không quan tâm, thế giới làm gì, nghĩ gì ta mặc kệ ! Hãy như một chiếc ly rỗng, bạn sẽ chẳng thể nào tiếp thu được nếu không chịu đổ hết nước trong cái đó đâu ?
Có thể trước khi tới đây, ta chẳng biết cấu tạo của não bộ là như thế nào. Giờ thì ta đã có câu trả lời rồi đấy ! Bộ não kia :

Não bò sát
Não thú
Não người

Thật là thú vị khi hiểu cơ chế thông tin truyền đến não  !

Phù phù ! Những thời khắc của buổi sáng này đã giúp chúng tôi phát hiện ra mình tuyệt vời ra sao ! Để có mặt trên cõi đời này, ta phải đấu tranh với hàng ngàn vạn tinh binh khác, rồi ta đã lớn lên từng ngày như thế nào  ? Hẳn là bấy lâu nay ta chưa hiểu rõ  ? ta đã thực sự quý trọng bản thân ta chưa? Đã thấy được sự hy sinh và những điều lớn lao bố mẹ giành cho ta chưa ? hãy quý trọng những giây phút ta có mặt trong cuộc sống này ! Và ôi ! ta tuyệt vời biết bao nhiêu !

Một giờ nghỉ ngơi, ăn trưa nạp năng lượng. Chúng tôi trở về căn phòng với một tâm trạng phấn trấn nhất. Cam kết rằng sẽ đi hết cuộc hành trình không bỏ cuộc.


Thử thách đầu tiên với những chiếc chun nịch, 1 cái, 2 cái , 4 cái, 6 cái…. – 2 người kéo làm sao cho đứt, và 10 cái chỉ với riêng sức ta mà thôi. Thật khó để có thể làm được điều đó, dù chiếc chun có làm ta chảy máu, có làm ta đau. Song dốt cục ta  vẫn thành xuất sắc bài tập này ! đừng thốt nên câu :TÔI KHÔNG LÀM ĐƯỢC Bạn sẽ bị câu nói này làm giảm ý chí đi mất ! Sự thật là bạn đã làm được đó thôi !

Bấy lâu nay, ta đã dám bẻ gãy giới hạn của mình hay chưa ? Dám cắt đứt cái chun kia chưa, kéo căng nó ? hay chỉ mới kéo dãn 50 – 70% và rồi khi ta buông, chiếc chun chẳng có gì đổi khác. Con người ta được ví như chiếc chun đó vậy, ta không kiên trì, ta chưa dám làm những điều đó. Song ngay bây giờ, ta đã hiểu ra: để thay đổi ta phải làm gì ? Phải kéo mạnh tay và chiếc chun sẽ đứt .


Thử thách thứ 2 : 2 người một cặp áp lưng vào nhau, cùng thay đổi 3 bộ phận trên cơ thể làm sao cho người còn lại có thể phát hiện ra. Cứ như thế 3 lần sẽ là 9 đặc điểm, không khó để nhận ra nhữn sự thay đổi này, Nhưng 5ph 10ph hay thậm chí là 20… bạn vẫn trở lại là bạn của 20ph trước đó. Sự thay đổi này có phải là bền vững hay không ? Dĩ nhiên là không ! Bạn chỉ thay đổi bạn một chút thôi và sau đó lại hoàn nguyên về hiện trạng. Sự thay đổi là không dễ dàng !


Thử thách thứ 3 : hãy cho tôi một chai nước đầy, đặt lên đầu và di chuyển sao cho chai không bị rơi xuống đất, Focus focus và focus, điều chỉnh sự tập trung của mình, đừng vội vã. Lever 1 trước những chướng ngại vật và thử thách đặt ra – tôi hoàn thành tốt và không vướng một sai lầm nào.Chúng tôi động viên và giúp đỡ nhau như một gia đình


Lever 2 : Mỗi thành viên vẫn để chai trên đầu, đứng tấn và khoanh tay tiến về phía trước.  Tôi làm rơi nó 1 lần, ứng với lần rơi này tôi phải chống đẩy 20 cái, và đồng đội tôi mỗi người 10 cái. Có một cảm giác áy náy và trách nhiệm vô cùng lớn !
Cả thảy tôi chống hơn 100 cái, ứng với số lần rơi của đồng đội mình. Một người vì mọi người, mọi người vì một người. Điều quan trọng là những người bạn đồng hành của tôi đều đã vượt qua !

Thử thách thứ 4 : đó là một thử thách tôi đã mong đợi vô cùng, đi trên thủy tinh. Nó chẳng đau một chút nào, ngược lại sự thích thú còn tràn ngập trên khuôn mặt của đồng đội tôi. Kể cả khi cõng trên lưng thêm  1 người – điêu đó cũng chẳng hề gì. Mặc cho tiếng thủy tinh kêu rắc rắc… Vậy là tôi đã được trải nghiệm một bài tập tôi đã mong ước bấy lâu !

Thử thách thứ 5 :  Đốt tay = cồn : Chúng tôi sẽ phải vẫy tay thật nhanh cho lửa tắt, hơi sợ một chút cơ mà vẫn oke. Lông tay bị cháy tý thôi, và hình như có một mùi thơm nhẹ, có lẽ đây là thử thách khó khăn nhất của ngày hôm nay !
Cả đội tôi dừng lại những thử thách để dành thời gian định hướng mục tiêu của mình. Thầy của tôi nói cho chúng tôi nghe về những điểm mạnh, phân tích cho chúng tôi nghe 3 yếu tố đó là gì ? Ngôn ngữ - giao tiếp – nội tâm tôi sẽ dựa vào những điểm này để định hướng mục tiêu cho tương lai !

Tiếp đó chúng tôi cùng xem một clip cảm động : clip kể về một cậu bé sống cùng một mẹ già, người mẹ thường hỏi đứa con của mình là  : “ khi nào con sẽ nấu cơm cho mẹ ăn” , người con trai đó trả lời  : “ khi nào con lớn con sẽ nấu cho mẹ ăn hàng ngày” – và cậu chỉ có thể thực hiện lời hứa này khi mẹ cậu ra đi. Những giọt nước mắt vội vã và muộn màng.

Chúng tôi nắm tay nhau cùng nghĩ về gia đình? Ai còn mẹ? còn cha? Lúc này đây bố mẹ tôi đang làm gì ? Ta đã bao giờ làm bố mẹ phiền lòng hay chưa? … cùng nắm tay, cùng khoác vai nhau hát vang bài hát : 3 ngọn nến ling linh trong cảm xúc ngập tràn ..

Thử thách cuối cùng, hãy viết mục tiêu 3 tháng tới ra giấy, viết và cầm mục tiêu của mình trong vòng 30ph, dơ thẳng mục tiêu, không xé mục tiêu, đứng tấn.. không bỏ cuộc.. Thật là sung sướng, thật là hạnh phúc, thật là viên mãn… Tôi đã hoàn thành thử thách của mình.



Xin được gửi những lời cảm ơn chân thành nhất tới thầy của tôi, tới những người bạn đồng hành của tôi… đã giúp tôi nhận ra mình tuyệt vời đến thế nào ?


Kể từ đây, tôi cam kết sẽ quý trọng bản thân mình, thân xác bố mẹ đã ban cho ta. Luôn tập trung, kiên trì không bỏ cuộc ! 

Nhận xét

  1. Những ký ức tuyệt vời ! Đọc lại là những cảm xúc nhưng chi tiết lại hiện về! :) ! I love Bồ Công Anh and my friends!

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người bạn âm thầm 12 năm!

Hê sờ lô, hê sờ ly  Lại là Subi đây,  Anh bạn - có khoẻ không?  Lâu lắm rồi chúng ta mới lại gặp nhau nhỉ! Năm rưỡi rồi chứ ít ỏi gì đâu cơ chứ! Cũng may là tớ còn nhớ pass để vào nhà nha.  Còn nhớ 12 năm trước, lần đầu tiên tớ mở blog và đặt tên cho căn nhà của mình là phuongsubi.blogspot.com, cho tới bây giờ anh bạn cũng "có tuổi" rồi đó. Tớ không giỏi chia sẻ những câu chuyện của mình, càng không giỏi để thể hiện cảm xúc ... và cậu là người đã lắng nghe tớ suốt 12 năm qua, chứng kiến hành trình tớ trưởng thành như thế nào. Có lẽ phải cảm ơn cậu nhiều lắm!

Book review: "Hiểu về trái tim"

Một cuốn sách muốn được giới thiệu tới mọi người nhất! Tôi phải cảm ơn một người bạn, năm 2015 cậu ấy đã tặng tôi cuốn sách này. Mặc dù, không thể nhớ nổi cậu ấy là ai nữa, nhưng cảm thấy rất trân trọng vì nhờ cậu ấy mà tôi biết đến cuốn sách này. "Hiểu về trái tim" - Nghệ thuật sống hạnh phúc của Tác giả Thích Minh Niệm (năm 1992 tác giả xuất gia tại Phật học viện Huệ Nghiêm, cho đến nay vẫn tiếp tục hướng dẫn thiền và tâm lý trị liệu) thực sự là một cuốn sách vô cùng ý nghĩa. Có thể bạn chưa biết "Toàn bộ lợi nhuận thu được từ việc phát hành cuốn sách này sẽ gây quỹ Hiểu Về Trái Tim để giúp đỡ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, bất hạnh tại Việt Nam. Link Quỹ Hiểu về trái tim: http://hieuvetraitim.org/vn/gioi-thieu/gioi-thieu/ Trích đoạn lời tựa của tác giả: "Cách đây mười tám năm, tôi đã quyết lòng ra đi tìm hạnh phúc chân thật. Dù thời điểm ấy, ý niệm về hạnh phúc chân thật trong tôi còn rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn tin rằng nó có thật và luôn hiện hữu trong

Làm thế nào để "nhiệt huyết" trong công việc?

Mình có ở trong một cái hội Facebook, ở đó tìm thấy rất nhiều bài viết liên quan tới công việc, phần lớn là cảm thấy chưa phù hợp với công việc hiện tại, hoặc đang cảm thấy bế tắc, hay mất dần năng lượng với công việc mà mình đang làm  Đặc biệt là các bạn vừa ra trường thường chưa rõ định hướng nên trong quá trình làm dễ dẫn đến chán nản và xuất hiện suy nghĩ "hình như chẳng có công việc nào phù hợp với mình cả", dần dần cảm thấy tự ti về bản thân mình hơn.  Thực ra, ai cũng từng trải qua ít nhiều những quãng thời gian đó, để trưởng thành hơn, rồi dần dần vươn lên những vị trí cao hơn nữa trong sự nghiệp. Tính đến thời điểm hiện tại thì mình đã đi làm được 6 năm có lẻ rồi đó, nhưng so với mình của 6 năm về trước, dù không đo được nhưng mình thấy bản thân vẫn duy trì được nhiệt huyết trong những việc mình làm (như tính cách, hay là cách mình vẫn lập kế hoạch hàng ngày trên Trello từ 2015 tới giờ, chắc công việc nào cũng phải yêu lắm thì mới duy trì được điều đó ấy nhỉ)  Thì hô