Chuyển đến nội dung chính

Book review: "Chúng ta rồi sẽ ổn thôi"

Có phải bạn đang quá kỳ vọng vào cuốn sách này không? 
Tôi đã rất thích tựa đề cuốn sách này, đã muốn hơn 1 lần ra hiệu sách để mua về cho mình. Không hiểu sao, cái ước muốn ấy chỉ xuất hiện đỉnh điểm khi mà tâm trạng tôi tệ xuống. Mà tệ thì nào muốn đi đâu nữa, Tặc lưỡi ... Kệ. 

Rồi 1 lần, cô bạn tôi dúi vào tay quyển sách và nói là Tặng, tôi đã vui. Thế là tôi đọc, lúc ấy cứ nghĩ rằng bao nhiêu giông tố có hề gì, cứ đọc rồi sẽ ổn cả thôi. 

Cho đến khi, tôi chẳng còn kiên nhẫn để theo dõi xem sách viết cái gì. Vì sao ư? Vì tôi chẳng thấy "Ổn" chút nào cả. Quyển sách này, rất lâu sau tôi mới lại đọc tiếp. Chẳng phải là tâm trạng khi đã ổn hơn lần đầu, vẫn thế, vẫn là lòng mình đang nổi đầy bão tố. Nhưng hơn hết, tôi thấy bình yên, chẳng bởi vì điều gì, chỉ đơn giản là cách ta đối diện với đời - giờ đã khác rồi. 

Có lẽ bạn sẽ không hiểu nhưng bạn rồi sẽ hiểu thôi. Như cách mà tôi đã từng hiểu,

Hạnh phúc không nằm ở những sự kỳ vọng, ở những thứ mà người khác vẽ ra cho mình, hạnh phúc ấy, là do chính ta lựa chọn.

Tôi không thích bị nói xấu, chúng ta cứ bảo ghét những đứa nói xấu sau lưng. Nhưng dù là nói xấu sau lưng hay trước mặt thì chúng ta đều không thích mà? Và liệu chúng ta có xấu như họ nói hay không?

Aha, tôi không biết. Có thể là tốt với người này, nhưng là không tốt với người khác ...

Tôi thường biết quá nhiều thứ, kể cả những thứ không nên biết làm gì. Nên là, cứ thấy tổn thương. Vì những người bên cạnh mình chẳng tốt như mình nghĩ. Ban đầu tôi buồn, sau đó tôi hiểu ra vấn đề, sau cùng tôi chẳng quan tâm nữa.

Hạnh phúc, đơn giản chỉ có vậy. 

Học cách chấp nhận những lời khen chê như 1 lẽ thường tình của cuộc sống 

Bao giờ chúng ta sẽ dũng cảm đối diện và chấp nhận những điều như thế? Rằng ngoài kia, thế giới vẫn có người đố kị với ta, vẫn có người ganh ghét ta? Biết đến bao giờ mới dũng cảm để biết rằng mình không hoàn hảo?

Và rồi bạn sẽ nhận ra, cuộc sống vốn dĩ không hoàn hảo, huống chi là con người. Hơn ai hết, hãy học cách chấp nhận điều đó.

Rằng thì, cuộc đời mà. Ắt sẽ có lúc này lúc khác, ai mà chẳng trải qua những khoảng thời gian tưởng như cả thế giới đang bỏ lại mình. Cho dù là bạn đang ngắm nhìn, hay là người trong cuộc. Khổ mấy rồi người ta cũng sống tiếp. Và mọi chuyện thế nào cũng qua hết thôi. 

Đấy, tôi cứ nghĩ là mình tin lầm sách rồi. Nhưng tôi tin sai rồi :) 

Minh Nhật có nhắc đến những câu chuyện về tình yêu. Mà, chuyện mà, đàn ông hay đàn bà rồi cũng sẽ từng đau khổ vì yêu thôi. Người mà ta hay nhắc đến là "Người yêu cũ" đó: Đã từng là một thời của nhau, từng hạnh phúc, từng quá đỗi nhiều kỉ niệm ... tưởng chừng có thể ở bên nhau suốt đời được ấy,

Thế rồi đùng 1 cái - CHIA TAY, 

Đó, với tôi cũng 2 năm rồi. Khi nhìn lại mới thấy, mọi thứ xảy ra quá nhanh. Lúc này, người mà ta từng thương yêu - anh ấy lập gia đình rồi, đã có con rồi cũng nên. Tôi k nắm rõ. Nhưng sau cùng, khi vắng người, chẳng phải chúng ta vẫn ổn đó sao?

Ai cũng sẽ bước tiếp cuộc đời của mình. Và ngoảnh lại rồi, ai cũng thấy mình sống tốt! 

Vậy hạnh phúc, nếu không nằm ở tình yêu thì nó còn ở đâu nữa? 

Có lần, công ty tôi mua vé ủng hộ ca nhạc cho Quận. Vì chẳng ai có thời gian đi, tôi thì lại tiếc 2 cái vé mời. Nên là hí hửng tranh giành cho bằng được cuối tháng đi xem - là một vở cải lương. Thời bấy giờ nhắc đến cả lương có lẽ bạn sẽ nói tôi có vấn đề gì chăng?

Thật vậy, khi khán phòng nhìn bốn phía chỉ toàn cụ già và trẻ nhỏ, trẻ nhỏ thì được cụ già dắt đi, người trạc tuổi mình thì đi cùng cụ già - là ông bà của họ. Tôi thì chẳng thấy mình có vấn đề gì, vở cái lương hay, có lúc tôi đã khóc. 

Là bởi vì chúng ta đã học cách "chấp nhận những lời phán xét & chỉ trích như một phần cuộc sống" rồi đó thôi. Bao lâu rồi, bạn quên đi những điều bình dị, quên mất những thứ khiến mình bình tâm hơn. Sao cứ mãi trôi mình vào dòng đời hối hả chẳng chừa lấy 1 phút để ngoảnh lại? 

Hạnh phúc, là ở ngay bên cạnh mình. Quan trọng, bạn có nhận ra hay không thôi. 

Giá như quyển sách nào cũng hấp dẫn như cái bìa của nó. Giá như người nào đó cũng tuyệt vời như ta vẫn nghĩ suy. Khó lắm! 

Thế thì cuối cùng, điều mà chúng ta có thể làm là gì? Đôi khi chi cần chấp nhận. 

Và bước tiếp. 

Có những chuyện nhất thiết phải để lại, có những người nhất định phải chia xa. Đến cái bóng của ta, rồi cũng bỏ ta đi khi trời tắt nắng. Sau bao chuyện, tưởng như chẳng thể nào gượng dậy nổi, nhưng thật lạ là ta lại sống 1 cuộc đời vui vẻ hơn, thậm chí là xinh đẹp hơn, mạnh mẽ hơn và quyến rũ hơn gấp cả tỷ lần. 

Chắc chắn tôi sẽ còn đọc lại, như cái cách mà tôi đã đọc nó 
Để xem mình, liệu đã ổn thật hay chưa? 

Chờ 1 ngày tâm trạng nổi bão. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Người bạn âm thầm 12 năm!

Hê sờ lô, hê sờ ly  Lại là Subi đây,  Anh bạn - có khoẻ không?  Lâu lắm rồi chúng ta mới lại gặp nhau nhỉ! Năm rưỡi rồi chứ ít ỏi gì đâu cơ chứ! Cũng may là tớ còn nhớ pass để vào nhà nha.  Còn nhớ 12 năm trước, lần đầu tiên tớ mở blog và đặt tên cho căn nhà của mình là phuongsubi.blogspot.com, cho tới bây giờ anh bạn cũng "có tuổi" rồi đó. Tớ không giỏi chia sẻ những câu chuyện của mình, càng không giỏi để thể hiện cảm xúc ... và cậu là người đã lắng nghe tớ suốt 12 năm qua, chứng kiến hành trình tớ trưởng thành như thế nào. Có lẽ phải cảm ơn cậu nhiều lắm!

Book review: "Hiểu về trái tim"

Một cuốn sách muốn được giới thiệu tới mọi người nhất! Tôi phải cảm ơn một người bạn, năm 2015 cậu ấy đã tặng tôi cuốn sách này. Mặc dù, không thể nhớ nổi cậu ấy là ai nữa, nhưng cảm thấy rất trân trọng vì nhờ cậu ấy mà tôi biết đến cuốn sách này. "Hiểu về trái tim" - Nghệ thuật sống hạnh phúc của Tác giả Thích Minh Niệm (năm 1992 tác giả xuất gia tại Phật học viện Huệ Nghiêm, cho đến nay vẫn tiếp tục hướng dẫn thiền và tâm lý trị liệu) thực sự là một cuốn sách vô cùng ý nghĩa. Có thể bạn chưa biết "Toàn bộ lợi nhuận thu được từ việc phát hành cuốn sách này sẽ gây quỹ Hiểu Về Trái Tim để giúp đỡ trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, bất hạnh tại Việt Nam. Link Quỹ Hiểu về trái tim: http://hieuvetraitim.org/vn/gioi-thieu/gioi-thieu/ Trích đoạn lời tựa của tác giả: "Cách đây mười tám năm, tôi đã quyết lòng ra đi tìm hạnh phúc chân thật. Dù thời điểm ấy, ý niệm về hạnh phúc chân thật trong tôi còn rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn tin rằng nó có thật và luôn hiện hữu trong

Làm thế nào để "nhiệt huyết" trong công việc?

Mình có ở trong một cái hội Facebook, ở đó tìm thấy rất nhiều bài viết liên quan tới công việc, phần lớn là cảm thấy chưa phù hợp với công việc hiện tại, hoặc đang cảm thấy bế tắc, hay mất dần năng lượng với công việc mà mình đang làm  Đặc biệt là các bạn vừa ra trường thường chưa rõ định hướng nên trong quá trình làm dễ dẫn đến chán nản và xuất hiện suy nghĩ "hình như chẳng có công việc nào phù hợp với mình cả", dần dần cảm thấy tự ti về bản thân mình hơn.  Thực ra, ai cũng từng trải qua ít nhiều những quãng thời gian đó, để trưởng thành hơn, rồi dần dần vươn lên những vị trí cao hơn nữa trong sự nghiệp. Tính đến thời điểm hiện tại thì mình đã đi làm được 6 năm có lẻ rồi đó, nhưng so với mình của 6 năm về trước, dù không đo được nhưng mình thấy bản thân vẫn duy trì được nhiệt huyết trong những việc mình làm (như tính cách, hay là cách mình vẫn lập kế hoạch hàng ngày trên Trello từ 2015 tới giờ, chắc công việc nào cũng phải yêu lắm thì mới duy trì được điều đó ấy nhỉ)  Thì hô