Đại vi trùng ! Em thích gọi cái tên ấy biết bao !
Em biết rằng anh rất bận và em trân trọng những giờ phút anh dành ra để đọc những dòng chữ này !
Em đã rất nhớ anh, cuộc sống của em, hạnh phúc của em ạ !
Nỗi sợ hãi bao trùm khi em chẳng biết làm gì hơn nữa !
Em muốn hỏi rằng : Liệu anh có giận em không ?
Muốn nói ra tất cả những gì mà em đang suy nghĩ.
Em đã xấu hổ vì để anh nhìn thấy em khi em yếu đuối, Có lẽ lúc này trong anh một ấn tượng gì đó về em sẽ hơi nhạt nhòa một chút, hay cũng có thể là một cảm giác thất vọng bao trùm. Sự thật là em đã cố gắng mạnh mẽ, cố không làm phiền và liên lạc tới anh…. Nhưng dường như cảm xúc chẳng thể nào thắng nổi hành động. Và giờ ngồi đây em chẳng thể làm như không có chuyện gì xảy ra.
Một buổi tối, không nhiều… Nó đủ làm em nhận ra những giải đáp cho muôn vàn câu hỏi. Đối diện với bóng đêm.. ta mới biết nó dài và kinh sợ đến thế nào, và cũng chỉ có màn đêm là hiểu rõ rằng ta đang ra sao ?
Anh ! Em đã giận khi nỗi nhớ anh lấp kín bủa vây cả căn phòng, Em tưởng chừng mình có thể hờn dỗi anh nhiều hơn thế. Chỉ để chờ một câu nói chẳng hạn, hay một lời quan tâm…cũng có thể là một cái ôm hôn hờ vội vã. Rồi cái suy nghĩ ấy cũng chóng tiêu tan … Khi em đủ nhận thức để hiểu được rằng : ANH BẬN và EM LÀ EM, đâu có một sợi dây nào gắn kết bền chặt giữa hai chúng ta, những điều mong ước kia là vượt quá giới hạn của em. Có phải không nhỉ ?
Em không phải là một cô gái nổi bật… Có thể người ta sẽ hạnh phúc và tự hào khi được nhiều người quan tâm và lo lắng cho lắm. Ấy mà với em em lại thấy phiền phức… Riêng anh là đủ rồi ! Những lúc đối diện với chúng, những yêu thương không dự tính, em đã chạnh lòng biết bao…. Cần lắm một lời quan tâm, động viên và tình yêu anh nơi phương xa ấy ! Em ngốc mà, khờ mà … Đừng trách những suy nghĩ hẹp hòi, tham lam ấy !
Phải nói thế nào nhỷ ? Em đã sợ hãi, sợ mất anh ! Có lẽ đã có một khoảng thời gian thật lâu em bỏ bê tình cảm cá nhân.. và rồi thì lúc này cái khao khát về một tình yêu hạnh phúc nó chiếm lĩnh hết cả tâm can !
Xin lỗi anh ! Vì đã không đặt mình vào cảm xúc của anh !
Nếu có thích em, dù chỉ là một chút thôi… thì hãy nói ra nhé ! Điều đó làm em cảm thấy ấm lòng ! Em nhớ anh, Em yêu anh… em đã mong anh hồi đáp lại 3 chữ nhạy cảm đó ! Có vẻ như là anh không thích hay cũng có thể là không mong đợi nó đến nhanh như vậy chẳng hạn. Phải chăng em đã đi quá xa ?
Em đã không thể tin nổi vào những chuyển biến tình cảm nơi em, em đã định giấu kín chúng. Nhưng giờ thì có điều gì đó khiến em cần phải nói ra. Có một sự thật là em chưa từng dịu dàng và ngọt ngào với một người khác phái nào như vậy. Em độc đoán trong ty và những đau khổ cứ giết chết dần khối óc hài hước và lãng mạng trong em. Cái điều này có lẽ nghe hơi phi lý một chút, nhưng đó lại là sự thật. E chỉ biết rằng, thật khó khăn để hạnh phúc đến với một Ma Kết, bản thân đã tự nhủ rằng phải trân trọng nó khi nó xuất hiện. Nhưng em lại khù khờ đắm chìm vào nó quá. Luôn cầu toàn, hy vọng … để rồi tự nhấn chìm mình bởi những hố sâu, những ảo tưởng do chính tay ta xây đắp !
Việt Đức anh ! Em có thể cảm nhận được rằng em đang bắt đầu phiền phức. Làm sao có thể chiếm giữ riêng anh cho mình được cơ chứ ? Em đã đánh giá hơi thấp khoảng cách rồi. Vô hình mà hữu hình… em không muốn nó làm dịu đi, nguội đi. Những thứ tình cảm mà em đang giấu kín …
Anh biết không ? Cái cảm giác hình ảnh của anh tràn ngập trong tâm trí chẳng dễ chịu chút nào, nói đúng ra là chẳng làm được cái gì nên hồn cả ! Những lúc như vậy em thấy giận mình lắm ! Em phải làm sao ? Em không thích mình quá chủ động, đó vốn dĩ không phải là tính cách của em ! Có lẽ do vậy nên em sẽ chọn cách im lặng. Và nếu như sau bức mail này.. anh có đột nhiên thấy em biến mất thì cũng đừng lấy làm lạ nhé ! Không phải em muốn xa anh, muốn thôi nhớ về anh…Đừng hiểu lầm, oan cho em lắm ! Có chăng là em cần một khoảng rộng, bước chậm lại để chờ anh cùng sánh bước !
Anh à ! Có đôi lúc anh sẽ tự hỏi mình rằng : Tại sao phụ nữ lại khó hiểu như vậy ? Họ cần gì, muốn gì? Họ yêu cầu gì ở ta : Ta không biết ???
Nếu có điều như vậy thật thì em xin mạn phép lí giải cho anh vài dòng ! Em nghĩ rằng mình sẽ k đủ can đảm để nói hết cho anh nên anh chịu khó đọc nhé !
“ Phụ nữ ! Họ được ví như những con sóng … Anh biết sóng chứ ? Đẹp, mát mẻ, nhấp nhô nhưng cũng ồn ào và dễ tan thành bọt nước. Nhưng điều em muốn nói ở đây không đơn giản chỉ có vậy. Phụ nữ - họ sống, làm việc … giận dỗi theo chu kì. Anh hãy nhìn những con sóng mà xem…. Có ngọn cao, ngọn thấp..và em tin rằng anh có thể dễ dàng tính được khoảng thời gian giữa hai con sóng và khi nào sóng lên tới đỉnh điểm. Khi ngọn sóng lên cao nhất cũng là khi những đường cong ấy bắt đầu hạ, và rồi những con sóng tiếp theo cứ lặp lại theo một chu kì. Sẽ thật khó để có thể tin phụ nữ cũng như vậy, đôi khi biển yên phẳng lặng quá..lại cần một chút sóng. Cũng giống như khi ta tung hứng 3 quả bóng, nhìn thì có vẻ như thật khó… nếu ta để ý, biết được đường đi và quy luật của bóng ( bóng di chuyển theo hình elip chứ không phải hình tròn ) thì điều đó thật dễ dàng , sau này ta chỉ việc áp dụng và thực hành chúng ! Có thể anh sẽ lại không tin nhưng khoảng thời gian giữa hai con sóng nó trùng khít với chu kì giận dỗi của người phụ nữ chẳng hạn. “
Những điều em nói ở trên không có nghĩa là em lí giải cho những sự khó hiểu của mình ! Em chỉ mong nói ra một chút cho nhẹ, vì nó đơn thuần là bản chất của phụ nữ. Ta cần hiểu mình và biết đâu nó giúp ích được gì đó cho anh thì sao ?
Muốn nói với anh thật nhiều, nhưng em hiểu lúc này mình đang cần một khoảng thời gian, một khoảng trống để định hình lại. Em sợ những đêm khóc vì mệt, sợ đối diện với màn đêm chỉ có một mình. Và anh – xa lắm ! Cho phép em được giấu kín những điều làm em mệt mỏi nhé ! Em tin rằng những điều đó sẽ khiến anh không vui.
Đại vi trùng của em ! Em muốn gọi cái tên ấy nhiều lắm !
Anh hãy cứ yên tâm làm việc, sau những gì đã xảy ra, em biết mình cần phải làm gì Em sẽ ổn và chóng khỏe thôi ………….. !
Nhớ, thương và yêu anh ! :**************
Em biết rằng anh rất bận và em trân trọng những giờ phút anh dành ra để đọc những dòng chữ này !
Em đã rất nhớ anh, cuộc sống của em, hạnh phúc của em ạ !
Nỗi sợ hãi bao trùm khi em chẳng biết làm gì hơn nữa !
Em muốn hỏi rằng : Liệu anh có giận em không ?
Muốn nói ra tất cả những gì mà em đang suy nghĩ.
Em đã xấu hổ vì để anh nhìn thấy em khi em yếu đuối, Có lẽ lúc này trong anh một ấn tượng gì đó về em sẽ hơi nhạt nhòa một chút, hay cũng có thể là một cảm giác thất vọng bao trùm. Sự thật là em đã cố gắng mạnh mẽ, cố không làm phiền và liên lạc tới anh…. Nhưng dường như cảm xúc chẳng thể nào thắng nổi hành động. Và giờ ngồi đây em chẳng thể làm như không có chuyện gì xảy ra.
Một buổi tối, không nhiều… Nó đủ làm em nhận ra những giải đáp cho muôn vàn câu hỏi. Đối diện với bóng đêm.. ta mới biết nó dài và kinh sợ đến thế nào, và cũng chỉ có màn đêm là hiểu rõ rằng ta đang ra sao ?
Anh ! Em đã giận khi nỗi nhớ anh lấp kín bủa vây cả căn phòng, Em tưởng chừng mình có thể hờn dỗi anh nhiều hơn thế. Chỉ để chờ một câu nói chẳng hạn, hay một lời quan tâm…cũng có thể là một cái ôm hôn hờ vội vã. Rồi cái suy nghĩ ấy cũng chóng tiêu tan … Khi em đủ nhận thức để hiểu được rằng : ANH BẬN và EM LÀ EM, đâu có một sợi dây nào gắn kết bền chặt giữa hai chúng ta, những điều mong ước kia là vượt quá giới hạn của em. Có phải không nhỉ ?
Em không phải là một cô gái nổi bật… Có thể người ta sẽ hạnh phúc và tự hào khi được nhiều người quan tâm và lo lắng cho lắm. Ấy mà với em em lại thấy phiền phức… Riêng anh là đủ rồi ! Những lúc đối diện với chúng, những yêu thương không dự tính, em đã chạnh lòng biết bao…. Cần lắm một lời quan tâm, động viên và tình yêu anh nơi phương xa ấy ! Em ngốc mà, khờ mà … Đừng trách những suy nghĩ hẹp hòi, tham lam ấy !
Phải nói thế nào nhỷ ? Em đã sợ hãi, sợ mất anh ! Có lẽ đã có một khoảng thời gian thật lâu em bỏ bê tình cảm cá nhân.. và rồi thì lúc này cái khao khát về một tình yêu hạnh phúc nó chiếm lĩnh hết cả tâm can !
Xin lỗi anh ! Vì đã không đặt mình vào cảm xúc của anh !
Nếu có thích em, dù chỉ là một chút thôi… thì hãy nói ra nhé ! Điều đó làm em cảm thấy ấm lòng ! Em nhớ anh, Em yêu anh… em đã mong anh hồi đáp lại 3 chữ nhạy cảm đó ! Có vẻ như là anh không thích hay cũng có thể là không mong đợi nó đến nhanh như vậy chẳng hạn. Phải chăng em đã đi quá xa ?
Em đã không thể tin nổi vào những chuyển biến tình cảm nơi em, em đã định giấu kín chúng. Nhưng giờ thì có điều gì đó khiến em cần phải nói ra. Có một sự thật là em chưa từng dịu dàng và ngọt ngào với một người khác phái nào như vậy. Em độc đoán trong ty và những đau khổ cứ giết chết dần khối óc hài hước và lãng mạng trong em. Cái điều này có lẽ nghe hơi phi lý một chút, nhưng đó lại là sự thật. E chỉ biết rằng, thật khó khăn để hạnh phúc đến với một Ma Kết, bản thân đã tự nhủ rằng phải trân trọng nó khi nó xuất hiện. Nhưng em lại khù khờ đắm chìm vào nó quá. Luôn cầu toàn, hy vọng … để rồi tự nhấn chìm mình bởi những hố sâu, những ảo tưởng do chính tay ta xây đắp !
Việt Đức anh ! Em có thể cảm nhận được rằng em đang bắt đầu phiền phức. Làm sao có thể chiếm giữ riêng anh cho mình được cơ chứ ? Em đã đánh giá hơi thấp khoảng cách rồi. Vô hình mà hữu hình… em không muốn nó làm dịu đi, nguội đi. Những thứ tình cảm mà em đang giấu kín …
Anh biết không ? Cái cảm giác hình ảnh của anh tràn ngập trong tâm trí chẳng dễ chịu chút nào, nói đúng ra là chẳng làm được cái gì nên hồn cả ! Những lúc như vậy em thấy giận mình lắm ! Em phải làm sao ? Em không thích mình quá chủ động, đó vốn dĩ không phải là tính cách của em ! Có lẽ do vậy nên em sẽ chọn cách im lặng. Và nếu như sau bức mail này.. anh có đột nhiên thấy em biến mất thì cũng đừng lấy làm lạ nhé ! Không phải em muốn xa anh, muốn thôi nhớ về anh…Đừng hiểu lầm, oan cho em lắm ! Có chăng là em cần một khoảng rộng, bước chậm lại để chờ anh cùng sánh bước !
Anh à ! Có đôi lúc anh sẽ tự hỏi mình rằng : Tại sao phụ nữ lại khó hiểu như vậy ? Họ cần gì, muốn gì? Họ yêu cầu gì ở ta : Ta không biết ???
Nếu có điều như vậy thật thì em xin mạn phép lí giải cho anh vài dòng ! Em nghĩ rằng mình sẽ k đủ can đảm để nói hết cho anh nên anh chịu khó đọc nhé !
“ Phụ nữ ! Họ được ví như những con sóng … Anh biết sóng chứ ? Đẹp, mát mẻ, nhấp nhô nhưng cũng ồn ào và dễ tan thành bọt nước. Nhưng điều em muốn nói ở đây không đơn giản chỉ có vậy. Phụ nữ - họ sống, làm việc … giận dỗi theo chu kì. Anh hãy nhìn những con sóng mà xem…. Có ngọn cao, ngọn thấp..và em tin rằng anh có thể dễ dàng tính được khoảng thời gian giữa hai con sóng và khi nào sóng lên tới đỉnh điểm. Khi ngọn sóng lên cao nhất cũng là khi những đường cong ấy bắt đầu hạ, và rồi những con sóng tiếp theo cứ lặp lại theo một chu kì. Sẽ thật khó để có thể tin phụ nữ cũng như vậy, đôi khi biển yên phẳng lặng quá..lại cần một chút sóng. Cũng giống như khi ta tung hứng 3 quả bóng, nhìn thì có vẻ như thật khó… nếu ta để ý, biết được đường đi và quy luật của bóng ( bóng di chuyển theo hình elip chứ không phải hình tròn ) thì điều đó thật dễ dàng , sau này ta chỉ việc áp dụng và thực hành chúng ! Có thể anh sẽ lại không tin nhưng khoảng thời gian giữa hai con sóng nó trùng khít với chu kì giận dỗi của người phụ nữ chẳng hạn. “
Những điều em nói ở trên không có nghĩa là em lí giải cho những sự khó hiểu của mình ! Em chỉ mong nói ra một chút cho nhẹ, vì nó đơn thuần là bản chất của phụ nữ. Ta cần hiểu mình và biết đâu nó giúp ích được gì đó cho anh thì sao ?
Muốn nói với anh thật nhiều, nhưng em hiểu lúc này mình đang cần một khoảng thời gian, một khoảng trống để định hình lại. Em sợ những đêm khóc vì mệt, sợ đối diện với màn đêm chỉ có một mình. Và anh – xa lắm ! Cho phép em được giấu kín những điều làm em mệt mỏi nhé ! Em tin rằng những điều đó sẽ khiến anh không vui.
Đại vi trùng của em ! Em muốn gọi cái tên ấy nhiều lắm !
Anh hãy cứ yên tâm làm việc, sau những gì đã xảy ra, em biết mình cần phải làm gì Em sẽ ổn và chóng khỏe thôi ………….. !
Nhớ, thương và yêu anh ! :**************
Nhận xét
Đăng nhận xét