Có bao giờ bạn bắt giác dừng lại
giữa cuộc đời và nhìn ngắm lại những gì đã qua, những kỉ niệm, những hình bóng
đã cũ, những nụ cười đã cũ nhưng vẫn nằm lại đó, vẹn tròn, và quá khứ sẽ như
một thước phim quay chậm cũ kĩ hiện lên trước mắt, nhắc ta nhớ, những nỗi nhớ
khi mơ hồ, khi rõ ràng, những nỗi nhớ mà đôi lần ta lại gọi bằng cái tên mộc
mạc: nỗi nhớ không tên.
Trong cuộc
sống, đôi khi những nỗi nhớ đến một cách bất chợt, không báo trước. Đôi khi là
những lúc thả mình lại theo những bài hát quen thuộc, đôi khi là lắng nghe
tiếng tích tắc gõ nhịp đều đặn của chiếc đồng hồ già nua để hồi tưởng về những
gì đã qua. Nỗi nhớ đôi khi tự tìm đến mình, đôi khi chúng ta tìm đến nó, không
thể nói trước.
Nỗi nhớ
thật lạ, khi chợt đến khiến ta ngỡ ngàng, khiến ta chìm trong một nốt trầm xao
xuyến. Có khi ta đi trên một con phố dài, bắt gặp một bóng hình xưa thoáng vụt
qua. Để rồi thương nhớ ùa về, ngùi ngùi. Cuộc sống như một bản nhạc dài, mà đôi
khi ta dừng lại, như một nốt lặng giữa những phím đàn, để nghe yêu thương, nghe
nỗi nhớ ùa về, nghe những gì thuộc về quá khứ bỗng chốc trở nên sống động, khơi
dậy những cảm xúc đã ngủ quên trong tâm hồn.
Những nỗi
nhớ bắt đầu từ những thứ bình dị nhất: một ánh mắt, một nụ cười, một cái ngoái
nhìn. Ai đó bảo rằng thời gian sẽ dần phủ một lớp bụi mờ lên kỉ niệm, rồi mọi
thứ sẽ rơi vào quên lãng. Nhưng kỉ niệm không mất đi, nó vẫn nằm đó, lẩn khuất
trong một góc sâu thẳm nào đó trong tâm hồn chỉ chờ một dịp nào đó để rồi bừng
lên, và dòng nhớ theo đó ùa về, ngập lòng. Cũng như khi ta đá phải một cây cột
điện, chân ta đau.. để khi hết đau rồi cột điện vẫn còn đó
Nhắc đến
nỗi nhớ, người ta thường hay nghĩ đến tình yêu. Con người thật kì lạ, thường
thì chẳng thể hiểu ra mình ở hiện tại, chỉ đến khi mọi thứ trôi qua, chỉ đến
khi chúng ta đánh mất mới thấy nhớ, thấy thương. Và khi nỗi nhớ đồng hành cùng
trái tim, nó đang chỉ ra rằng : bạn đang yêu đấy.
Nhiều khi đếm thời gian, sao thấy
nó trôi chậm thế. Mãi không hết một tuần, mãi không hết một tháng, mãi không
hết một năm…. Còn nỗi nhớ lại cứ trào dâng theo năm tháng.
Nghe gió lùa ngoài sân, lẹt đẹt
quét lên hiên nhà, nghe trong không gian có mùi của kỉ niệm, phải chăng nỗi nhớ
đang ùa về, đâu đây.
Nhận xét
Đăng nhận xét